Nhân có người bạn đồng đội vừa hy sinh, cảm xúc quá khứ lại
ùa về, rãnh rỗi sinh nông nổi nên tôi viết tiếp phần hai chuyện thời quân ngũ để
ôn lại kỉ niệm cùng đồng đội.
Tiểu đoàn chúng tôi tập
trận ở xã Phú Mỹ, Củ Chi. Hai đại đội tham gia lần này là đại đội “đặc nhiệm”
và đại đội “ quả đấm thép”. Các bạn bên đội “đặc nhiệm” thì được huấn luyện với
đặc công thứ thiệt, còn chúng tôi chỉ qua một khóa huấn luyện quân sự ngắn
trong vòng chín tháng.
Tối hôm trước, cả đại đội không ngủ được vì cấp trên phổ biến
lệnh chống biệt kích xâm nhập. Theo qui ước, võng của ai bị “biệt kích của địch“
cột một sợi chỉ đỏ là xem như đã hy sinh. Các bạn bên đội “đặc nhiệm” thì nghe
đồn có tài xuất quỷ nhập thần nên chập choạng tối, khi chúng tôi khi di chuyển
đều phải nhìn xung quanh rất cẩn thận, thậm chí còn lấy cây tre chọt vào các bụi
tre, đụn rơm, đụn cỏ bên đường để phát hiện biệt kích hóa trang. Nhiều lúc trút
bầu tâm sự bên đường làng dưới ánh trăng vàng vằng vặc, tôi cầu mong đó không
phải là nơi các bạn bên đôi “đặc nhiệm”
chọn chổ để ẩn nấp điều nghiên trại của
đại đội nơi tôi đóng quân. Cuối cùng thì chúng tôi cũng phát hiện được hai “đồng
chí” trinh sát nằm trên cành cây ở khu vực đóng quân và sau một đêm thao thức,
báo cáo nhanh buổi sáng cho biết không có võng nào bị cột chỉ đỏ. Hú hồn!
4h30 sáng sớm, trời còn mờ sương , chúng tôi được lệnh di
chuyển quân đến địa điểm tọa độ X vào giờ G theo đúng hiệp đồng tác chiến. Cả đại
đội mang vác lỉnh kỉnh vũ khí và quân dụng cá nhân nối đuôi nhau thành một hàng
dài đi trong im lặng trên con đường làng. Xung quanh chúng tôi toàn là đồng ruộng,
vài con bò đang kéo xe trên đường và vài con trâu đang gặm cỏ trong yên bình.
Loài trâu là loài vật vốn dĩ yêu chuộng hòa bình, từ xa xa, khi thấy chúng tôi
với quân trang quân dụng, chúng bắt đầu nghênh sừng ọ ẹ lên mấy tiếng để chào
đón. Tôi có linh cảm sẽ có việc chẳng lành vì biết là loài trâu rất ghét binh
sĩ bất kể bạn ở trong đội quân mang danh “chính nghĩa” hay “phi nhơn”. Tôi cũng
không biết chúng dùng cách gì, cơ quan bộ phận nào để có thể
phân biệt được giữa binh lính và dân thường từ xa, do mắt tinh? hay mũi chúng thính
có thể đánh hơi thấy mùi mồ hôi trong bộ quân phục? Hay do tiếng giày trận của đoàn người nện thình thịch vào đất?
Khi cả đại đội đã đi được
nữa quãng đường dự tính, bỗng một con nghé con chột dạ thấy người đông bỏ chạy,
một con trâu mộng mà tôi đoán chắc là mẹ của nó giật đứt néo nhằm thẳng cả đoàn
người lao tới. Nó vừa thở hồng hộc vừa giương cặp mắt đỏ lòm, sòng sọc
vằn vện nhiều đường gân máu nhìn chăm chú chúng tôi tìm xem đứa nào đã làm
cho quí tử của nó hoảng loạn. Cả đại đội không ai bảo ai lập tức thay đổi đội
hình sang chiến thuật “tháo chạy tán loạn”. Khổ nổi, xung quanh toàn là đồng trống
thì biết chạy đi đâu ? Chúng tôi cùng với AK báng gấp, lựu đạn, ba lô quân dụng
với đầy đủ tư trang đành “ té “ theo đường ruộng.
Hôm qua, cũng ở đám ruộng này, tiểu đội trưởng Quang "Đen",
nhà cũng ở Củ Chi đã trổ tài dùng một sợi nhợ, một lưỡi câu bầu nhỏ, ít trứng
kiến và một cái rổ cứ thế giật và hứng liên tục các em cá rô bí. Sau đó là gần
hai kí món cá rô bí chiên dòn cùng với nước mắt quê hương nơi thành đồng đất
thép và vài cái bánh tráng nướng cũng đủ tạo thành một bữa nhậu xa xỉ khó quên
của đời quân ngũ.
Cũng theo qui định được truyền ra, khi có nhu cầu “ấy”,
chúng tôi chỉ được đi vào một khu đất trống qui định sẵn, mỗi người mang theo xẻng
cá nhân, đào một cái lỗ. Sau khi “ấy” xong thì lấp đất lại và huýt sáo đi về
khu vực dựng trại. Tuy nhiên, nhóm khỉ gió chúng tôi lại sợ rủi ro đạp chân vào
các hố lấp vội của đồng đội và tôi cũng nhớ mang máng câu “ Đối với đồng đội, phải
cảnh giác”, nhất quyết không sập bẫy của quân ta nên chúng tôi thực hiện một kế hoạch khác. Cả nhóm bạn thân nhất leo
lên các cây điều ở khu đất kế bên và cứ thế khinh công di chuyển từ cành cây này qua cành cây
khác đến địa điểm mục tiêu đã chọn rồi “thả bom” thỏa thích.
Tôi không cần ngoái lại cũng biết con trâu đang rất gần vì
tiếng chân của nó nghe thình thịch hòa nhịp với tiếng đập trong lồng ngực của
mình. May mắn thay giữa cánh đồng xuất hiện một cái chòi chăn vịt, cả đám tranh
nhau chui vào. Vừa chui lọt qua liếp tranh nơi cửa, tôi lập tức có ngay cảm
giác như một chú cá mòi được đóng hộp. Tấn "Gai", người đồng đội có sở thích nghiên cứu
sự chuyển động của các con số, ghi trong quyển tự bạch của các cô học sinh trường
Trương Vương (chuyện này sẽ kể thêm trong phần khác) tì hai tay nơi thành cửa,
cong chân đạp thẳng thừng vào các “đồng chí” chậm chân kém may mắn kèm theo những
tràng khẩu lệnh thất thanh “ Mày chạy đi chổ khác để cho nó rượt mày đi, chui vô đây nó húc
chết cả đám sao ?”. Thật tình, khi đứng chung chòi vịt với các đồng đội, tôi lập tức
thấy cảm thấy an toàn và thanh thản và thật thấm thía câu “Đoàn kết đoàn kết đại
đoàn kết. Thành công, thành công, đại thành công.” Cũng không rõ số phận các bạn
còn lại như thể nào? Giả là các bạn áp dụng bài học đứng im, nín thở hóa trang thành
bù nhìn đuổi chim giữa ruộng, hay hóa thành con cua, con dế trốn trong các lỗ ở
bờ đê, hoặc tiếp tục ôm súng, lựu đạn, ba lô chạy thục mạng như vẫn thường chạy
mỗi buổi sáng vòng quanh sân vận động Hoa Lư trong các đợt luyện tập sức bền. Sau
khoảng mười lăm phút, thấy êm, chúng tôi lục tục kéo ra khỏi chòi vịt như một
đoàn quân thất trận. Kiểm lại thì có hơn hai chục mạng trong cái chòi diện tích
khoảng hơn bốn mét vuông trong khi bình thường tôi đoán chỉ đủ cho ba hoặc bốn
người chăn vịt.
Tiếng bộ đàm khọt khẹt vang lên các trao đổi ngắn giữa các
đơn vị mà tôi nghe loáng thoáng “Phi Hổ làm khổ Phi Hùng…. Phi Hùng làm khùng
Phi Hổ…nghe rõ.... trả lời.” báo hiệu cho biết đợt tập trận vẫn kết thúc tốt đẹp với kết quả xuất
sắc như thường lệ. Tuy nhiên, tôi biết chỉ khi cận kề hiểm nguy, chúng ta mới
biết cách xử trí tình huống thật sự như thế nào. Dẫu sao qua đợt đó, tình đồng
đội của khóa chúng tôi thêm keo sơn mặc dù tập thể hơn một trăm cá nhân từ khắp
nơi của hai mươi bốn quận huyện khác nhau trong toàn thành phố, mỗi người mỗi
cá tính. Đời quân ngũ thật gian khổ nhưng cũng thật vui.
28/02/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét