Thời
còn phục vụ trong quân ngũ, chúng tôi được về sống thử với nhân dân ở
miệt Củ Chi, nơi đất thép thành đồng. Cả trung đội được dẫn về nhà một
bác nông dân để ba cùng: cùng ăn, cùng làm, cùng ngủ. Một điều lạ là cả
làng không có một bóng nam thanh nữ tú nào. Tất cả họ đều mưu sinh nơi
thành đô, chỉ còn ông già bà lão và trẻ con ở lại với ruộng vườn. Đột
ngột, chỉ huy truyền lệnh đào hầm cá nhân.
Tiếng cuốc xẻng lịch kịch, mặt mày ai cũng xanh tái vì mệt và đói. Bỗng
thấy chủ nhà vác rựa ra gặp chỉ huy: " Tụi bay mà đào nát vườn khoai mì
của tao thì tao chém chết". Cả bọn mừng húm vì không phải trốn núp
những kẻ thù vô hình nữa. 4h sáng hôm sau, đang lơ mơ ngủ nghe mọi người
thông báo hai con bò kéo xe bị gãy chân vì xe bò sa vào hầm cá nhân của
quân ta. (còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét